Dược Sư 0 Cấp
Phan_20
Từ sau khi Không Phải Dược Sư trở thành kẻ thù chung của thành Bình Tuyền, lại một lần nữa trở thành kẻ thù chung mà toàn bộ người chơi ở Kỷ Nguyên Ma Pháp thống hận.
Bên ngoài thành Tác Đa Mã, hai người già ngồi bên vệ đường, nhìn một bóng trắng mặc áo xanh xẹt qua, sau đó chồng chất người đuổi theo khiến cho bụi tung mù mịt. Một âm thanh đóng cửa xuất hiện, cuối cùng một đám người va phải cổng thành đến mắt mũi sưng bầm, người phía sau đâm vào người phía trước.
Dù sao không phải ai cũng có khả năng độn thổ, chạy theo bang chủ cũng không phải nhìn đường.
Các bang chúng cuồng trai trong thành lúc này mới mở cổng.
Bóng hình xinh đẹp của những người trong Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn ngay lập tức đập vào mắt, sau lưng đột nhiên xuất hiện hỏa cầu cùng vô số ám khí.
Cổng thành mở ra, các bang chúng chạy thẳng đến Trích Nguyệt tửu quán, chợt có một nhóm chạy về phía Xuân Thủy Trạch bên bờ biển. Thích PK thì sao? Cường hãn thì như thế nào? Vẫn không thể trêu vào Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn.
Ngoài cổng thành, hai người Hán nhìn nhau cười. Người cao gầy nói:
[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Người trẻ tuổi, thật đúng là náo nhiệt.
Người hơi béo cười ôn hòa, nói:
[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Hồi xưa chúng ta cũng thú vị như thế thôi!
[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Đúng vậy.
Bởi vì nhân khí xói mòn, quản lý Kỷ Nguyên Ma Pháp đã mời nhân sĩ nổi danh tứ phương tham gia trò chơi, ý đồ chính là lợi dụng hiệu ứng người có tiếng tăm để mang lại không khí cho trò chơi. Trong đó có đôi song ca Solomon nổi tiếng trong giới âm nhạc, thú vị ở chỗ là đôi song ca này đã giải nghệ hơn năm mươi năm trước. Hai người chu du thế giới bằng du thuyền, những sáng tạo âm nhạc đều chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Người hơi béo hát.
Người cao gầy đàn.
Âm nhạc của bọn họ tràn ngập sự vui sướng và nhiệt tình, mang đến một cơn gió mát trong trẻo cho thế giới khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay, khó trách chiếm được tiếng vỗ tay kéo dài không dứt trong giới âm nhạc. Hai người bây giờ cũng đã lớn tuổi, ba năm qua chưa từng sáng tác ra bất kỳ ca khúc nào mới. Kỷ Nguyên Ma Pháp đã công bố một chuỗi danh sách người nổi tiếng rất dài, hai người Solomon đương nhiên có mặt trong đó. Chỉ tiếc ngày nay cũng không phải thời đại mù quáng vì thần tượng, cho nên tiếng vang cũng không lớn lắm.
Lúc này đây, không ai chú ý tới hai người cao tuổi lẳng lặng ngồi bên vệ đường thành Tác Đa Mã, bọn họ đang vùi đầu viết cái gì đó, rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn người đến người đi trên đường.
Q.2 - Chương 39: Ân oán
Tài Lang đứng bên cạnh bờ biển, nói với Trúc Hải Thính Tùng:
[Mật âm] Tài Lang: Trong ngục giam chính là cái người được nộp tiền bảo lãnh kia?
Hắn thoáng nhìn qua người bên cạnh vẫn không nói một lời.
[Mật âm] Tài Lang: Vẫn còn choáng à?
Trúc Hải Thính Tùng từ từ nhắm hai mắt, không nói lời nào.
[Mật âm] Tài Lang: Chậc chậc, nên rèn luyện, nên rèn luyện.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Không sợ ta chém Không Phải Dược Sư để hả giận à?
[Mật âm] Tài Lang: Chuyện do mình làm thì tự mà chịu, muốn chém cũng không có cách.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ là chú sẽ giúp ai đó trả thù mà thôi.
Tài Lang chỉ cười mà không nói.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Giá trị đạo đức của ta còn không đủ để nộp tiền bảo lãnh hắn ta, không biết tìm khắp Kỷ Nguyên Ma Pháp này kẻ nào có giá trị đạo đức cao tới 1500.
Muốn nộp tiền bảo lãnh cho phạm nhân thì giá trị đạo đức phải gấp ba so với giá trị PK. Dự đoán một cách khiêm tốn thì giá trị PK của Đồ Lục Giả trong ngục giam ít nhất cũng phải 500, cho nên nhất định phải có giá trị đạo đức trên 1500 thì mới có thể bảo lãnh hắn ta.
Nếu như giá trị đạo đức được tìm bằng cách hoàn thành nhiệm vụ giống như Trúc Hải Thính Tùng thì ít nhất phải chém chết 1500 người, số lượng này cũng quá đáng sợ rồi.
Minh Nguyệt Thiên Lý lúc này khẳng định đang rất buồn rầu.
Vốn là bị bao vây bởi Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn, sau đó thì tới hai đứa em trai chuyện gia gây chuyện.
Tiểu Cam Đạo Phu núp ở nơi hẻo lánh, nhìn hai người anh trai đang nhìn nhau, hai mắt giao nhau kịch liệt. Lật Phát Thanh mặc áo khoác màu trắng, vẫn đút tay vào túi quần như trước, bộ dạng nhàn nhã.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Với tư cách là anh trai, nên vì em trai mà lo phân ưu giải hạn.
Gân xanh giần giật trên thái dương của Minh Nguyệt Thiên Lý.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chuyện do mình gây ra thì tự đi mà giải quyết.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Được rồi, em chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước khi phát hiện ra Không Phải Dược Sư là nhân yêu, lại có ý định cướp trang bị của mình, anh đã làm gì?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giết!
Hơn nữa hắn cũng đã làm, đương nhiên là giết nhầm người.
Lật Phát Thanh nhìn ánh nắng sáng lạn bên ngoài cửa sổ, thời tiết như thế này rất thích hợp để tắm nắng. Đột nhiên hắn thở dài, nói:
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Xem ra hôm nay đi chân không ra khỏi nhà rồi.
Miệng nhếch lên, Lật Phát Thanh đứng dậy, từ từ đi ra khỏi Trích Nguyệt tửu quán.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Đã lâu không gặp, hai tên bạn già.
Bên ngoài tửu quán, một người ôn nhã đứng dưới gốc cây Lê, ánh mắt sắc bén như đao.
Người nọ mặc hắc y, sát khí đầy người.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Chúc mừng, chúng ta lại gặp nhau.
Người áo đen phất tay, một lôi đài nhô lên giữa đường, mười người chơi mặc đồng phục tự động trải thảm đỏ xung quanh, hai bên dựng đầy giá treo vũ khí, nghiễm nhiên trở thành một lôi đài tỷ võ.
[Phụ cận] Hắc Nhân: Xem ra khu này đã trở thành địa bàn của người phương Đông rồi, bọn ta đến đây cũng phải “nhập gia tùy tục” thôi!
Chiếc áo khoác màu trắng của Lật Phát Thanh bay phần phật trong gió, mái tóc màu nâu nhẹ bay.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Tiểu Cam Đạo Phu, đừng có trốn, lên đi!
Tiểu Cam Đạo Phu run rẩy lui ra phía sau.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Đừng kéo em, cũng tại anh cả đấy! Đã bảo đừng nhiều chuyện rồi mà, có muốn kiếm chuyện thì cứ dùng tài khoản nhân yêu đi. Chuyện tốt làm không xong mà còn bị đuổi giết!
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Tiểu Cam Đạo Phu không lên, một mình ta có chơi không?
Ánh mắt của người áo đen rơi lên trên người Tiểu Cam Đạo Phu đang dốc sức liều mạng lui ra phía sau, khẽ nói:
[Phụ cận] Hắc Nhân: Giết một lần cho sảng khoái, sau này cũng không còn ai đuổi giết.
Trong mắt người áo đen xẹt qua khí lạnh tàn khốc, dù sao thì trò này chơi hai người thì mới vui!
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Muốn lên thì lên đi!
Tuy nhiên, cảnh tượng khủng bố tàn sát hàng loạt dân trong thành ngày đó của Hắc Nhân vẫn còn rõ mồn một trước mắt, mà một người có vẻ ngoài ôn nhã như Đồ Lục Giả lại đi theo hắn tàn sát cả thành, huyết tẩy bang hội, càng khiến cho hắn hãi hùng. Thế nhưng vì thoát khỏi chuyện bị đuổi giết không ngừng, hắn liều mình đánh một màn bạc là trở lại. Ngược lại thì...
Tiểu Cam Đạo Phu nhìn Lật Phát Thanh chẳng chút để ý. Giống với hắn, anh trai của hắn cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.
Lật Phát Thanh nhảy lên đài cao, ánh mắt đặt lên những chiếc giá đỡ vũ khí cao cấp, có chút băn khoăn. Sau đó hắn nhìn Đồ Lục Giả, cười nói:
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Lão đại thật hào phóng.
Hắc Nhân hừ lạnh một tiếng.
Hắc Nhân là một chiến sĩ, Tiểu Cam Đạo Phu lại là pháp sư.
Chức nghiệp của Đồ Lục Giả là mục sư, mà chức nghiệp của Lật Phát Thanh cũng là mục sư.
Tính ra thì Lật Phát Thanh có bỏ hết vốn liếng cũng không có phần thắng.
Lật Phát Thanh tiện tay chọn một kiện vũ khí, cười nhạt nói:
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Bắt đầu đi.
Dứt lời, lưỡi đao đã bay đến chóp mũi.
Ánh đao lướt qua, chuyển hướng về phía Tiểu Cam Đạo Phu, ngay cả cơ hội ném {Thuật hồi phục} mà Lật Phát Thanh cũng không có, Tiểu Cam Đạo Phu đã hóa thành tia sáng tử vong.
[Phụ cận] Hắc y nhân: Mặc trang bị tốt nhất vào.
Lật Phát Thanh chống lại đôi mắt chứa đựng giận dữ kia, bỗng nhiên không cách nào nhúc nhích, tùy ý để thanh đao đánh vào đầu vai.
Đồng thời, một tia sáng ôn hòa rơi vào trên người hắn, bởi vì là mục sư đến từ hai phe phái khác nhau, tuy lượng máu có thể hồi phục nhưng lại làm cho miệng vết thương đau nhức hơn gấp bội.
Lật Phát Thanh kiềm chặt đầu vai, nửa quỳ trên mặt đất.
[Phụ cận] Hắc y nhân: Đứng mà cũng không dậy thì còn không nhận thua đi?
Lật Phát Thanh bỗng nhiên mở to mắt. Hắn đã hiểu rõ vì sao bọn họ đã yêu cầu hai người cùng lên sàn tỷ võ. Thứ bọn họ muốn không phải là cái chết của hắn.
Đao rơi!
Máu nhiễm!
Máu nhiễm!
Đao rơi!
Lật Phát Thanh đứng dậy một cách gian nan, sắc mặt trắng bệch. Hắn cắn răng nói:
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Các người đừng có khinh người quá đáng!
{Thuật hồi phục hắc ám} phóng ra đánh vào đám người phe phái chính nghĩa, đó là sự tra tấn bên trong cả tra tấn.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Khinh người quá đáng!
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Cái loại…
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt người khác.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Gièm pha châm ngòi ly gián.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Đồ vô sỉ, có tư cách gì đi mà khinh người chứ?
Biểu cảm của Đồ Lục Giả vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, phối hợp rất chặt chẽ với Hắc Nhân. Đao vung lên, {Thuật hồi phục} cũng đồng thời phóng ra, ngay cả cơ hội nói một lời cũng không chừa cho Lật Phát Thanh.
Lật Phát Thanh không phải loại người quật cường, nhưng lại hết lần này tới lần khác vẫn đứng lên.
Trên lầu hai Trích Nguyệt tửu quán, Diệp Ly Ly tựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn đám người bên dưới.
Thêm một người đứng đằng sau nghiên cứu toàn cục, hoàn toàn không chút quan tâm đến em trai của mình đang nhận lấy trận trả thù tàn khốc. Diệp Ly Ly xoay người liếc hắn một cái.
Minh Nguyệt Thiên Lý nâng tách trà, nhấp một ngụm.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nó chính là loại người có thích lừa gạt kẻ khác.
Diệp Ly Ly nhíu mày.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhà nó có rất nhiều anh em, lại không có một người em gái. Cha mẹ Tiểu Lật nuông chiều nó từ nhỏ, thỏa mãn mọi nguyện vọng của nó, kể cả những trò chơi. Thế nhưng chuyện lừa gạt lại rất quan trọng, quả thật là nó không đúng, nhất là lừa gạt người khác vì lợi ích của mình.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Muốn lừa gạt ai thì cũng phải có người chấp nhận sự lừa gạt thì mới làm được.
Bên ngoài tửu quán.
Đao rơi!
Máu nhiễm!
Diệp Ly Ly nhìn đoạn hình ảnh không ngừng lặp lại, chợt nhớ tới lúc mình bị “tẩy trắng” khi mới vào trò chơi, chẳng qua tình cảnh lúc này của Lật Phát Thanh chỉ thê thảm “hơn một chút” mà thôi. Sau khi hệ thống nâng cấp toàn bộ, hệ thống cảm xúc cũng được thiết lập. Do mục sư của hai phe phái có thể có hiệu quả trong mặt cảm xúc nên hệ thống càng khiến cho mức độ đau đớn tăng gấp bội, càng khiến cho nạn nhân gặp đả kích cả về thân xác lẫn tâm lý.
Lật Phát Thanh đứng lên, mồ hôi lạnh chảy xuống theo thái dương nhưng bên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.
[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Các người đều tính sai cả rồi, thật ra thì mức độ cảm nhận vẫn thấp hơn 50% đó! Đau đớn này chả là cái gì cả.
[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Lại lừa gạt.
[Phụ cận] Hắc y nhân: Nói dối hết bài này đến bài khác, có chết cũng không biết hối cải!
Tia sáng xuất hiện.
Lật Phát Thanh lại hồi sinh sau tử vong.
[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Hắn phát cáu rồi.
[Phụ cận] Hắc y nhân: Trả thù hắn là quá đáng sao?
[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Dù sao cũng như nhau thôi.
Hắc Nhân quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.
Ân oán hỗ trợ lẫn nhau, đúng là không nên nói gì.
Q.2 - Chương 40: Trở về
Sở Phi đi du lịch ở Kỷ Nguyên Ma Pháp đến đắc ý.
Dạo một vòng diễn đàn lại phát hiện đội quân cứu viện ở Kỷ Nguyên Ma Pháp vốn dĩ chiếm cứ trang nhất thì đã bị chen mất, mà thay vào đó là hai bài viết mang tính chất công kích Không Phải Dược Sư và sự thức tỉnh của Thần Vương.
Trận trả thù tàn nhẫn trong nội thành Tác Đa Mã hôm trước dưới ngòi bút tài tình đã trở thành một câu chuyện “đẫm máu”. Ba nhân vật chính đều là nhân vật “dùng một địch trăm”, giai nhân theo đuổi khắp nơi. Trong khi đó, bài viết về Thần Vương thần hồn điên đảo không biết được ai bắt đầu dần dần phát tán rộng rãi khiến cho người người thổn thức không thôi.
Có người để ý tới Minh Nguyệt Thiên Lý, Không Phải Dược Sư, Thần Vương cùng Lật Phát Thanh đều là những kẻ kinh người như nhau. Khác biệt chính là Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư đã tu thành chính quả, hai kẻ khác lại tẩu hỏa nhập ma.
Sở Phi khẽ cười, cảm thấy chỉ vài câu chuyện nhỏ mà cũng được người ta dựng lên thành rắc rối phức tạp như vậy. Hắn vẫn đi dạo hóng gió trong trò chơi, cứ nhàn nhã ngắm hoàng hôn cùng bình minh, cuộc đời thật thanh thản.
Chợt nhớ tới Lam Kiều, tên kia dường như cũng rất thảm, vốn bị Không Phải Dược Sư lừa gạt, sau đó lại bị Tuyết Nguyệt Lưu Ly dụ dỗ. Tuy nhiên, lần bị lừa gạt thứ hai lại do chính hắn đoạn tuyệt quan hệ trước, không tính là thiệt thòi.
Cuối cùng, vẫn là “cây to đón gió lớn”!
Sở Phi nằm trên boong chiến thuyền Long Cốt, lẳng lặng nhìn bầu trời trong xanh phía trên. Mây trôi bồng bềnh, âm nhạc đâu đó văng vẳng một ca khúc mà đôi song ca Solomon đã sáng tác lúc đến vùng thảo nguyên du lịch cách đây ba năm. Tính ra thì tới ngày hôm nay, người nhàn nhã nhất trong trò chơi lại là hắn - phó hội trưởng bang hội Lam Kiều. Có nhiều thứ, thật sự cũng không phải là không thể buông tay.
Lúc này, ô bạn hữu bỗng nhiên báo động.
Tin nhắn là của Tài Lang, bảo rằng bọn họ phải quay về Thế Giới Giang Hồ.
Sở Phi bĩu môi, nhắm mắt lại.
Ô bạn hữu lại tiếp tục báo động, đều là những người bạn tốt ở Chúng Nhân Bang và Lam Kiều.
Trước lần gặp lại nhau, danh sách bạn hữu của hắn luôn trống rỗng, từ sau khi tiếp xúc với Chúng Nhân Bang mới dần dần có thêm bạn bè. Mỗi lần nhìn thấy những cái tên quen thuộc sáng lên, cho dù đi du lịch một mình thì hắn cũng không còn cảm thấy cô đơn. Hắn vẫn còn có bạn bè.
Sở Phi nhìn danh sách bạn bè, chỉ sáng lên chứ không có tối.
Chắc là buồn bực vì hắn đi mà không chào một tiếng.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại bỗng nhiên quyết định trở về Thế Giới Giang Hồ? Chẳng lẽ là bởi vì sự thức tỉnh của Thần Vương sao? Nhìn sao thì đám người Tài Lang cũng không phải loại người sợ phiền phức như vậy.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chị gái thân yêu cùng Minh Nguyệt Thiên Lý đã trở về.
Một thanh âm bay bổng truyền xuống từ cột buồm. Nếu như trở về thành lần trước là hắn dùng {Phù về thành} thì lần này tìm được Sở Phi cũng chỉ vì hắn lạm dụng quyền lợi GM (1) mà thôi. Sở Phi nhìn hắn, xem thường việc hắn không tuân thủ nguyên tắc của một GM.
(1) GM: Game Master, quản lý game, người “cầm cân nảy mực” của một game online.
Diệp Khâm dựa vào cột buồm, không chút cảm giác áy náy.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Ta cũng đâu có làm chuyện gì phá hư sự cân đối của trò chơi đâu. Trở về đi, bọn ta sẽ quay lại Thế Giới Giang Hồ, cho nên chỉ có thể mượn nhờ chiến thuyền Long Cốt.
[Phụ cận] Sở Phi: Hai vị bang chủ đó gặp chuyện không may à?
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Thể nghiệm hoạt động đến kỳ hạn, chị ấy cùng Minh Nguyệt Thiên Lý lại bị truyền tống về Thế Giới Giang Hồ. Chỉ có điều, không biết là đã bị đưa đến nơi nào!
Sở Phi cười nhạo, Diệp Khâm rõ ràng là sốt ruột muốn chết rồi mà còn cố tự trấn định.
[Phụ cận] Sở Phi: Không thể dùng đặc quyền của GM để động tay vào à?
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Tên Tuyết Nguyệt Lưu Ly kia vừa mới trách cứ với công ty Quỳnh Đạo Tư, cho nên mọi đặc quyền của Thịnh Thế đều đã bị rút về.
[Phụ cận] Sở Phi: Đáng đời! Thế nhưng hai trò chơi xác nhập lại với nhau đúng là kích thích.
[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chính xác là rất kích thích.
Tài Lang đứng trên mũi thuyền Xuân Thủy Trạch, theo con đường lúc đến để trở về điểm xuất phát. Hắn mỉm cười nói với Trúc Hải Thính Tùng:
[Mật âm] Tài Lang: Tự mình đa tình.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Sở dĩ bác bỏ đề án kia hoàn toàn là vì kỹ thuật của bọn họ không đủ.
[Mật âm] Tài Lang: Sở dĩ truyền tống Ly Ly cùng Minh Nguyệt Thiên Lý đến Kỷ Nguyên Ma Pháp chỉ vì muốn lợi dụng dung mạo của Ly Ly cùng bối cảnh của Minh Nguyệt Thiên Lý mà thôi.
Trúc Hải Thính Tùng nhắm mắt lại. Tài Lang vẫn mỉm cười như trước.
[Mật âm] Tài Lang: Ngược lại là tự mình gấp gáp, khiến cho Ly Ly nghi ngờ.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Ta không cảm thấy nghi ngờ ở chỗ nào cả.
[Mật âm] Tài Lang: Đương nhiên là không cảm thấy rồi. Nhất định cậu cũng không nhìn thấy ưu điểm đầy người của Ly Ly đâu.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: ... Vậy sao?
[Mật âm] Tài Lang: Nhất định cậu không biết lúc Ly Ly cười rộ lên trông rất đáng yêu
[Mật âm] Tài Lang: Khi còn bé cũng không thích cười, khiến cho mẹ con bé lo lắng vô cùng.
[Mật âm] Tài Lang: Từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gọi một tiếng ba.
[Mật âm] Tài Lang: Chắc bởi vì mẹ con bé nên chán ghét ba của mình.
[Mật âm] Tài Lang: Bây giờ có thể cười được như vậy rồi, chú thật sự là rất vui.
[Mật âm] Tài Lang: Nhất định là cậu không biết Ly Ly rất dũng cảm.
[Mật âm] Tài Lang: Rất kiên cường.
[Mật âm] Tài Lang: Còn rất cố gắng.
[Mật âm] Tài Lang: Vô cùng... Này Thính Tùng, cậu lại say tàu nữa à? Mau đi nghỉ đi, nhìn cậu dường như rất muốn ói.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Không có cách nào.
[Mật âm] Tài Lang: Đúng vậy, chứng bệnh say tàu này không có cách nào để trị tận gốc.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: …
Dưới đuôi thuyền, có hai người xả đôi cánh đen xuống, lẳng lặng nhìn thành Tác Đa Mã đang dần mờ nhạt.
Sứ thần trẻ tuổi gối đầu lên đùi sứ thần tục tằng, hai mắt nhắm lại như đang ngủ trong khi miệng thì lẩm nhẩm như nói mê.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian